"Chúng tôi nghĩ rằng đây là một ý tưởng thú vị và đầy tham vọng", tiến sĩ Galitski cho biết. Theo một nghĩa nào đó, nếu điều đó là đúng, nó sẽ giải thích được một loạt các đặc điểm cơ bản của vũ trụ chúng ta, như tình trạng lạm phát khi có các hạt của vũ trụ khác nhảy sang vũ trụ của chúng ta.
Để chứng minh điều này, tiến sĩ Galitski đã xây dựng một mô hình toán học khái quát hóa trường hợp của hai tấm graphene (vũ trụ 2D) lên các vũ trụ nhiều chiều hơn, bao gồm cả không gian 4 chiều của chúng ta.
Mục tiêu của ông là xem liệu một mẫu moiré có thể xuất hiện ở đó hay không? Và liệu có khả năng có một vũ trụ đang xếp chồng lên chúng ta hay không?
Parhizkar nói: "Chúng tôi đã thảo luận về việc liệu chúng ta có thể quan sát vật lý moiré khi hai vũ trụ thực kết hợp thành một hay không. Nếu bạn muốn tìm kiếm điều gì đó phía sau câu hỏi này, đầu tiên bạn phải biết quy mô chiều dài của mỗi vũ trụ".
Đây sẽ là một vấn đề, bởi trên quy mô nguyên tử của graphene, thang đo bạn chọn cho chúng là các khoảng chia 1 phần 10 tỷ mét. Nhưng thang đo đó sẽ trở nên vô dụng nếu bạn muốn đo các khoảng cách mà mình nhìn thấy, ví dụ như chiều dài một sân bóng đá.
Nó sẽ càng trở nên vô dụng hơn khi tính toán đến quy mô của vũ trụ, của các thiên hà. Thang đo cũng sẽ quyết định đến độ chính xác của các phương trình toán học.
Do đó, Galitski và Parhizkar đã quyết định chọn chiều dài Planck, thứ xác định chiều dài nhỏ nhất phù hợp với vật lý lượng tử. Độ dài Planck cũng có liên quan trực tiếp đến một hằng số — được gọi là hằng số vũ trụ — có trong các phương trình trường của thuyết tương đối rộng của Einstein.
Thang đo Plank sẽ là cầu nối tốt nhất cho hai mô hình toán học mà Galitski xây dựng. Nhờ có nó, họ đã lập được một phương trình mô tả cả hiệu ứng tương đối và hiệu ứng lượng tử. Nó cho thấy ảnh hưởng của các dao động lượng tử trong khoảng chân không rộng lớn sẽ ảnh hưởng đến các hành vi trên quy mô vũ trụ.
Galitski và Parhizkar gọi mô hình toán học này là "lực hấp dẫn moiré", và nó đã tạo ra một kịch bản trong đó hai vũ trụ song song cùng tồn tại theo thuyết tương đối rộng của Einstein được đặt ngay cạnh nhau và tạo ra các tương tác với nhau.
Giống như hai tấm graphene trong thí nghiệm ban đầu, nhưng thứ tiến sĩ Galitski đang làm việc ở đây là xem xét các hằng số và độ dài vũ trụ trong mỗi vũ trụ song song mà ông tạo ra trên lý thuyết.
Galitski nhận thấy nếu hai thế giới này tương tác với các hằng số vũ trụ lớn, chúng có thể ghi đè hành vi của vũ trụ này sang vũ trụ khác bằng cách ghi đè hằng số của vũ trụ mình sang cho vũ trụ kia.
Phát triển lý thuyết này, Galitski và Parhizkar đã bắt đầu xây dựng một lý thuyết mới gọi là thuyết hai thế giới. Trong đó, họ giải thích sự tồn tại của một "trường lưỡng cư", khi hai thế giới tồn tại song song mà mỗi thế giới đều là một thế giới hoàn chỉnh theo tiêu chuẩn của chúng ta. Chúng đều có vật chất, các trường năng lượng và nguyên tắc vật lý của riêng mình.
Sự tồn tại của "trường lưỡng cư" cho phép các nhà khoa học giải thích một số hiện tượng, ví dụ như sự tồn tại của ánh sáng trong thời kỳ sơ khai sau vụ nổ Big Bang. Vì vậy, Galitski đang đặt cược vào giả thuyết của mình.
Trong tương lai, ông sẽ tiến hành thêm các thí nghiệm để xác minh nó. Và biết đâu đấy, khi điều đó là sự thật, bạn có thể sẽ tìm thấy một phiên bản khác của mình, đang ở ngay tại đây, bên cạnh mình.
Mọi thứ đều có thể xảy ra nếu thực sự có hai vũ trụ đang tồn tại như một mẫu moiré, và khi lớp phủ vô hình ngăn cách chúng được dỡ bỏ, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy một bản thân khác của mình.