Ngày còn nhỏ, chúng ta cố gắng học hành giỏi giang, hòa hợp với bạn bè. Lớn lên một chút, chúng ta cố gắng tốt nghiệp cấp ba, vào được trường đại học tốt. Đến khi tốt nghiệp đại học, chúng ta cố gắng tìm được một công việc ổn định, thu nhập ổn định và tìm được một người phù hợp để lập gia đình riêng. Chúng ta như được lập trình sẵn, mọi bước đi tiếp theo đều là vì “kỳ vọng của bố mẹ”, “kỳ vọng của xã hội”.
Chúng ta luôn tưởng rằng chỉ cần hoàn thành được mục tiêu trước mắt, bố mẹ sẽ mỉm cười khen ta đã làm rất tốt, đã vất vả rồi. Chúng ta cố gắng trở thành niềm tự hào của bố mẹ, niềm kiêu hãnh của bố mẹ vì chúng ta rất yêu bố mẹ mình. Nhưng dường như thỏa mãn kỳ vọng của bố mẹ không dễ dàng như ta vẫn tưởng. Bởi vì sau mỗi mục tiêu được hoàn thành, bố mẹ lại đưa tay ra, chỉ cho chúng ta thấy mục tiêu tiếp theo, bảo ta rằng con người thì phải biết phấn đấu, phải biết tiến lên.
Thế là dần dần bạn bắt đầu tự hỏi nếu bạn không đạt được mục tiêu, bố mẹ còn yêu bạn không? Nếu bạn không đạt được mục tiêu, bạn có còn được bố mẹ ủng hộ yêu thương không?
Thế là trong trải nghiệm trưởng thành của bạn, đã cảm nhận được nỗi mất mát to lớn mang tên tình yêu của bố mẹ là có điều kiện. Bạn bắt buộc phải làm được, đạt được và phù hợp với kỳ vọng của bố mẹ mới nhận được sự khẳng định, tán thưởng của họ. Đối với con cái, đó là tượng trưng, tiêu chuẩn của tình yêu, đồng thời cũng là điều kiện để thôi không bị nhắc nhở, thúc giục và bức bách hết lần này đến lần khác. Để bắt kịp kỳ vọng của bố mẹ, bạn phải sống trong sự ganh đua, sống trong sợ hãi và bất an, lo lắng người khác sẽ vượt qua mình, lo lắng không thể nào đạt được. Bạn bắt đầu phiền muộn, nhưng vẫn gượng cười, bởi vì đối tượng khiến bạn cảm thấy áp lực lại là bố mẹ, bố mẹ chỉ muốn tốt cho bạn, không phải người bạn có thể trách móc, thách thức hay phản loạn.
Nhưng sự khẳng định của bố mẹ rất quan trọng, nhưng hứng thú, yêu thích và kỳ vọng của bạn thì sao? Công việc bạn thực sự muốn làm thì sao? Phải chăng bạn chưa từng thực sự nghiêm túc suy ngẫm và tìm tòi sâu hơn để biết được mình thích gì?
Hãy nhớ rằng, sự tồn tại của bạn có giá trị của riêng nó. Mỗi đứa trẻ đến với thế giới này đều được chúc phúc; mỗi sinh mệnh được sinh ra đời đều mang trong mình giá trị riêng, không cần phải chứng minh. Hãy thử nhìn thẳng vào gương, ngắm thật kỹ bản thân trong gương, để phát hiện và thừa nhận rằng “mình đã trưởng thành”. Tận dụng sức mạnh của bản thân, trở thành con người mình thực sự mong muốn.
(Cảm nhận cuốn sách: Hội chứng trầm cảm cười: Phía sau nụ cười hạnh phúc là những nỗi đau)