Featured Games

Game
Showing posts with label Chuyên Mục Tình Yêu. Show all posts
Showing posts with label Chuyên Mục Tình Yêu. Show all posts

Wednesday, June 15, 2022

NÊN LẤY VỢ ĐẸP HAY XẤU?

Posted By: KPB - June 15, 2022


Vua Arthur trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu giải được câu đố cực khó. Thời hạn trả lời là một năm, nếu không giải được câu đố thì Arthur sẽ phải chết.

Câu đố là: Người phụ nữ thật sự muốn gì?
Câu đố này có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian cũng bó tay, nên với Arthur quả là một thử thách quá lớn, nhưng như vậy vẫn có cơ hội sống hơn là bị giết, Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.

Khi trở về Anh Quốc, Ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các gái mại dâm, các vị Cha xứ đến cả các quan toà, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Cuối cùng mọi người khuyên vua là nên đến hỏi mụ phù thuỷ già, có lẽ chỉ còn mụ ta mới có thể giải được câu đố hóc búa này.

Những ngày cuối năm cũng đã tới gần, Arthur đành đến hỏi ý kiến mụ phù thuỷ (thuở xưa phù thuỷ bị kỳ thị). Mụ ta đồng ý trả lời nhưng với điều kiện: để mụ cưới Garwain - Hiệp sĩ dũng cảm của Hội Bàn Tròn, người bạn thân nhất của nhà vua.

Arthur thất kinh. Mụ ta vừa xấu vừa bẩn thỉu, Ngài chưa từng thấy ai đáng tởm như mụ ta. Không, ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi như vậy.

Khi biết chuyện, Garwain nói với Arthur rằng sự hy sinh này của chàng làm sao có thể so được với huyết thống Hoàng Gia, sự tồn tại của Hội Bàn Tròn và Vương Quốc Anh. Chàng Hiệp sĩ chấp nhận cuộc hôn nhân và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.

Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: "Có toàn quyền quyết định mọi việc trong cuộc sống của mình".

Ngay lập tức, ai cũng nhận ra mụ ta vừa giải được một chân lý. Quả thật Vua nước láng giềng rất hài lòng và cho Arthur khỏi án tử hình.

Nói về đám cưới của mụ phù thuỷ và chàng Hiệp sĩ. Tưởng chừng không gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng Hiệp sĩ Garwain vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Mụ phù thuỷ thì trái lại, trong tiệc cưới, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ dùng bàn tay bẩn thỉu nhón cái này một chút, bốc cái kia một tý. Mọi người hết sức kinh hãi.

Đêm tân hôn, Garwain thu hết can đảm bước vào phòng hoa chúc. Nhưng, trên giường không phải là mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái đẹp tuyệt trần đang nằm đợi chàng.

Cô từ tốn giải thích, là vì chàng rất tốt với cô dưới hình dạng một mụ phù thuỷ, nên để thưởng cho chàng, cô sẽ biến thành người vợ xinh đẹp hiền hoà suốt 12 tiếng/ ngày.

Vấn đề là chàng phải lựa chọn vào ban ngày hay là ban đêm. Garwain bắt đầu cân nhắc: "Ban ngày nếu nàng xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng vào ban đêm làm sao mà ta chịu nổi? Ngược lại, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người, khi màn đêm buông xuống, ta sẽ được tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên thiên thần".

Garwain cuối cùng đáp rằng: "Nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình. Nàng muốn đẹp hay xấu lúc nào cũng được".

Câu trả lời tất nhiên làm cho phù thuỷ hài lòng và nàng cười nói rằng sẽ hóa thân thành người vợ xinh đẹp suốt đời bên chàng. Đó là phần thưởng cho đàn ông biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.

Cuối đời, Hiệp sĩ Garwain của chúng ta thường dặn dò con cháu: "Vợ đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, cần lưu ý chính là từ sâu bên trong cô ta vẫn luôn là một... phù thuỷ!"

(st)
Cre: Người Bản Lĩnh
Read »

Sunday, June 12, 2022

9 ĐIỀU ANH MUỐN NÓI VỚI EM TRƯỚC KHI CHÚNG TA LẤY NHAU

Posted By: KPB - June 12, 2022



1. Anh chưa bao giờ lấy vợ lần nào, vậy nên anh phải học làm chồng

Em được quyền chống nạnh bắt chồng em làm cái này, làm cái khác. Song, nguyên tắc số một là dù gì thì anh vẫn là chồng. Em đừng ỷ lại vào sức quyến rũ của mình rồi đàn áp anh. Ở ngoài kia chưa ai làm được điều đó, và dĩ nhiên em cũng vậy… Đôi khi có ngoại lệ, đơn giản vì nguyên tắc phản biện số một, em là vợ của anh.

2. Anh cũng thích thấy em ghen

Cũng tương tự như thích mấy món ăn em làm cho anh cho thêm tí tiêu ớt tỏi. Nhưng nhất thiết không được làm anh cũng ghen cho bõ ghét. Nem chả chỉ để ăn, không phải để giằng mặt nhau em nhé! Nếu em thích lâu lâu anh cũng có thể ghen bóng ghen gió cho em tin rằng mình quyến rũ. Chỉ mong em nhớ một điều là, không cần làm thế, anh vẫn thấy em quyến rũ mỗi ngày. Em quyến rũ trong mỗi phút anh nghĩ về em….

3. Bố mẹ chúng ta. Không có bố mẹ em, bố mẹ anh.

Họ đều sinh ra người mà ta thương yêu nhất, dốc hết tâm trí và tình thương để đúc kết nên tâm hồn của hai đứa mình. Anh chỉ hy vọng mẹ (anh) và em sẽ luôn ăn ý với nhau, cũng giống như anh thích nhậu với bố (em) vậy. Anh thêm dấu ngoặc cho dễ hiểu. Chứ bố mẹ là của chung!

4. Anh biết giặt giũ, phơi đồ, biết lau nhà, biết nấu cơm, biết rửa chén, biết đón con.

Vậy nên em không việc gì phải ôm hết công chuyện vào mình. Nguyên tắc một, được chống nạnh và sai chồng. Anh biết đi chợ, nấu ăn, thỉnh thoảng cuối tuần nấu cùng em chẳng là vấn đề khó, nhưng anh biết sẽ không ngon bằng em rồi, nên nấu đồ ăn cứ để phần em vậy. An tâm là anh chỉ thích đọc báo lúc em đọc sách, anh chỉ nằm coi tivi khi em đang hùng hục…chơi game. Nếu cần, anh có thể chém trái cây cùng em để em cảm nhận được sự chia sẻ. Anh nói rồi, anh biết đi chợ, nấu ăn nhưng đặc biệt nhường phần đấy cho em.

5. Anh đi nhậu thì nhớ nhắn tin nhắc anh về sớm

Đừng gọi điện hỏi anh đi đâu, với ai, làm gì, bao giờ về. Anh không phải ngại với bạn bè, mà anh muốn bạn bè anh biết chúng ta rất tôn trọng và tin tưởng nhau. Anh sẽ để ý đồng hồ và về đúng giờ đi ngủ. Vì ở nhà có người đang chờ, và vì hôm sau vẫn còn được lành lặn đi nhậu cùng bạn anh. Tuyệt đối đừng tra khảo anh điều gì khiến anh khó xử ở ngoài đường em nhé. Mẹ anh cũng từng bị anh cáu khi làm thế. Và em là vợ anh.

6. Anh bị sợ những lời than thở

Vì một ngày chúng ta có một ngàn thứ để than thở. Nếu để ý, em sẽ thấy sẽ có rất nhiều thứ tích cực trong một vấn đề tiêu cực. Hoặc nói cách khác, chúng ta hoàn toàn có thể tự nhìn vấn đề theo một cách khác. Xăng tăng là để chúng mình đi làm một xe. Điện tăng để anh với em không phải ngồi mỗi đứa một phòng mà làm việc. Tất nhiên là nước tăng thì chúng ta không thể tắm chung, và dầu ăn tăng thì cũng chả ảnh hưởng đến hòa bình của hai đứa. Nhưng lúc đó trách nhiệm của anh và em sẽ nhiều hơn, vậy thì cớ gì phải than thở cho vai chúng ta chùn xuống? Để sức anh còn bế em đi ngủ, cô vợ ạ.

7. Có cãi nhau to thế nào, thì anh là “anh” và em vẫn là “em”

Anh không chấp nhận được một đại từ nào khác để chỉ chồng và vợ đâu nhé. Em có thể trẻ con một tí, anh có thể cứng nhắc một tí. Nhưng làm hòa sẽ là trách nhiệm của anh, gật đầu sẽ là trách nhiệm của em. Anh mà quên thì em làm giúp anh, anh hứa sẽ nhớ làm nốt phần còn lại. Em chưa biết được rằng anh sẽ biết ơn em nhiều thế nào nếu trong cuộc cãi vả ấy chúng ta vẫn chừng mực tôn trọng nhau. Anh sẽ hạnh phúc xuề xòa rằng : “Mình vừa tranh luận xong vợ ạ.”

8. Anh sợ bị lạnh em ạ

Nên anh đã chui vào chăn rồi thì đừng bắt anh chui ra. Anh sẽ cáu với em đấy. Trước khi đi ngủ nhớ phải tự tắt đèn nếu lên giường sau anh. Bí quyết dành cho em là ton lên giường cùng lúc với chồng em. Còn nữa, anh ngáy rất to, không phải mục đích để em không ngủ được mà là để em phải thức nếu thiếu tiếng ngáy to đùng của anh. Nói trước để em biết mà chuẩn bị tâm lý không thể xa anh.

9. Dù có ra sao đi nữa

Thì cô gái sắp đặt bút kí vào tờ giấy này vẫn sẽ là người anh chọn.
Read »

Sunday, June 5, 2022

Thật sự có THẤU HIỂU chăng?

Posted By: KPB - June 05, 2022


Nhìn vào bức tranh này, không ít người ngưởng mộ người đàn ông đến sau; vì ông ta "thấu hiểu" người phụ nữ kia. Nhưng có thật sự thấu hiểu không ? hay chỉ là sự chiều chuộng nhất thời ban đầu. Và chắc gì ông ta sẽ chiều chuộng cô ấy cả đời ? Phải chăng phụ nữ rất dễ dụ. chỉ vì được chiều chuộng một chút thì cho là người đó thấu hiểu mình. Có thật sự thấu hiểu không? một hôn nhân chỉ xuất phát từ sự chiều chuộng nhất thời được khoát tạm chiếc áo mang tên “thấu hiểu” liệu có bền lâu không ?
Một người đàn ông cả đời chăm lo gia đình không bằng 1 người đàn ông bên ngoài biết chiều chuộng “nhất thời” sở thích của người phụ nữ đã có gia đình.
Trong câu chuyện, người cha của cô gái thật tệ, cái tôi lớn, cố chấp. bà vợ thích sưu tầm cốc thì cứ để bả sưu tầm, có hại ai đâu. lại giữ được gia đình.
Còn người vợ thì cái tôi lại càng quá lớn; sống ích kỹ; thà bỏ gia đình chứ không bỏ sở thích; thà bỏ gia đình để đi theo người đàn ông khác chỉ vì anh ta đáp ứng chiều chuộng mình trong nhất thời.
Xin thưa cô, thế cô có biết chồng cũ của cô có sở thích gì không? tôi nghĩ cô không biết đâu. Vì 1 người chỉ biết sống cho bản thân thì làm gì để ý đến những thứ khác. Xin thưa với cô, chú cũng có nhiều đam mê sở thích đấy chứ. Nhưng chú xếp chúng ra phía sau nhu cầu mưu sinh của gia đình, thậm chí sẵn sàng hy sinh từ bỏ những sở thích đó để ưu tiên mục tiêu của gia đình.
Thưa cô gái trong câu chuyện, có vẻ cô rất vui khi mẹ mình vui vì gặp được người đàn ông chiều chuộng mình. Cô đã quên người đàn ông đã hy sinh và từ bỏ bao nhiêu sở thích để chăm lo cho cô và gia đình, để nuôi dưỡng cô khôn lớn như bây giờ ông ta đã hy sinh và từ bỏ biết bao đam mê.
Phải chăng người cha đã cài sai từ nút áo đầu tiên và mãi đến nút cuối cùng thì mới nhận ra trong muộn màng.
Đời người, dù đàn ông hay đàn bà, dù có thành công đến đâu trong xã hội. Nhưng thất bại trong hôn nhân là thất bại lớn nhất, mất gia đình là mất tất cả.
Con người được sanh ra trên thế gian này là từ 1 một gia đình. trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta là tiếp tục sứ mệnh của thế hệ trước là xây dựng 1 gia đình, tạo dựng một thế hệ mới cho tương lai. xây dựng cho thế hệ tiếp theo được sống trong 1 gia đình ấm êm hạnh phúc. 2 bàn tay mới vỗ thành tiếng; người xây người đập sớm muộn cũng banh. những người sống vì bản thân mình là lối sống ích kỹ.
Chúng ta được sanh ra trên đời này đã thọ nhận rất nhiều; hình hài này đâu phải khi không mà có, thân thể này không phải gió thổi mà lớn lên; tri thức này đâu phải từ trên trời rơi xuống. thành công này đâu phải chỉ có 1 mình ta làm được. đã nhận rồi mà không làm tròn trách nhiệm; đã vay mà không trả thì sẽ trả trong kiếp vị lai
Thế mà lắm ông chỉ biết vui cho bản thân, mãi mê vui chơi, rượu chè, cờ bạc, bida độ, đá gà, gái gú, bỏ gia đình đi theo vợ bé,….. thảo mản mong muốn cá nhân đánh mất cả gia đình. cũng không ít quý cô đam mê này kia, mê làm đẹp một cách bất chấp, thậm chí chấp nhận đánh mất gia đình. tiền nhiều để làm gì khi gia đình đã mất. đẹp để làm gì khi gia đình không còn.
Cái gì cũng có cái giá của nó, mọi thứ đều phải đánh đổi. bạn muốn người ta thấu hiểu mình, bạn phải thấu hiểu họ. bạn muốn người ta chiều chuộng bạn thì bạn cũng phải chiều chuộng họ. không ai cho ai không cái gì. Làm gì có chuyện bạn muốn anh ta đối xử bạn như nữ hoàng trong khi bạn xem anh ta như tôi tớ; trách nhiệm phải làm thế này thế kia thế nọ v.v….
Chị em phụ nữ luôn đấu tranh đòi quyền bình đẵng; nhưng hở ra lại đòi ưu tiên cho phụ nữ. còn ưu tiên sao gọi là bình đẳng
Nhiều người luôn miệng “tôi sống vì con” nhưng thực tế những gì họ làm là chỉ để đáp ứng nhu cầu của bản thân; thậm chí sẵn sang hy sinh lợi ích của con để đáp ứng nhu cầu của mình.
Sống trên đời ai cũng có những ham muốn, những đam mê, những sở thích; nhưng chỉ những ai sẵn sàng xếp những thứ đó ra phía sau nhu cầu mưu sinh của gia đình; sống vì gia đình thì hôn nhân mới bền lâu, gia đình mới bình yên; sống vì nhau thì hạnh phúc mới viên mãn.
Dù đàn ông hay đàn bà; nếu chỉ biết sống cho bản thân; thậm chí đánh đổi gia đình để bản thân được toại nguyện thì mãi mãi không bao giờ có hạnh phúc thật sự
Read »

Saturday, June 4, 2022

CHÚNG TÔI CHIA TAY RỒI!

Posted By: KPB - June 04, 2022

Đêm giáng sinh năm đó, cô ấy nói cô ấy muốn ăn một chiếc bánh kem, thế nhưng, bởi vì tan làm muộn, chỗ bán bánh kem lại xa, nên tôi đã không đi. Kết quả trở về nhà, cô ấy thấy tôi không cầm theo bánh kem liền khóc, khóc rất thương tâm. Sau đó, cô ấy nói, cô ấy khóc chỉ vì không được ăn bánh kem thôi, còn tôi vẫn cứ không hiểu nổi, tại sao một cô gái đã hai mươi mấy tuổi lại có thể khóc vì không được ăn một chiếc bánh kem như thế. Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu, khi ấy cô ấy nói dối tôi, cô ấy chỉ là cảm thấy tôi không quan tâm đến cô ấy.

Vào cuối mỗi tháng, cô ấy thường phải làm tăng ca đến hơn 12 giờ đêm. Tiểu khu chúng tôi sống ở ngay bên đường lớn, xuống xe là đến, vậy mà cô ấy vẫn muốn tôi xuống cửa tiểu khu đón mình. Phía bên kia tiểu khu đèn đường đều thắp sáng, lại có nhân viên an ninh bảo vệ 24/24, tôi luôn cảm thấy việc đón cô ấy là không cần thiết, nên thường nói với cô ấy: "Tiểu khu này rất an toàn, em không cần phải sợ". Nghĩ đến đây, tôi luôn muốn khi ấy có thể giữ chặt miệng mình lại. Cô ấy nhát gan như vậy, sợ tối như vậy, lại gầy nhỏ như vậy, nếu lúc đó tôi có thể nắm chặt tay cô ấy thì tốt biết bao. Thế nhưng, bây giờ, đã không còn cơ hội nữa.

Một lần, lúc tôi chơi điện tử, cô ấy ở bên cạnh, vừa lướt điện thoại vừa nói với tôi rằng YSL vừa cho ra mắt son môi phiên bản giới hạn nhân dịp Giáng sinh. Bạn trai của cô bạn gái thân nhất của cô ấy đã canh đúng đến 0 giờ để giành mua được một thỏi tặng cô bạn ấy. Khi đó, tôi đang thua mất ba trận nên khó chịu nói: “Không phải chỉ là một thỏi son thôi sao? Làm gì mà phải kích động bất ngờ đến vậy.” Cô ấy giận dỗi bảo: “Nhưng mà anh còn chưa từng nghĩ tới việc đem lại bất ngờ cho em, đừng nói đến khoản chi tiêu hạn chế, anh chỉ cần nghĩ tới việc mua cho em một thỏi son thôi, em cũng đã cảm tạ trời đất rồi”.

“Thế nhưng giờ em nhắc anh như vậy, thì em còn bất ngờ cái gì”.

“Em một chút cũng không muốn nhượng bộ.”

Sau đó, cô ấy điê..n cuồng să..n lùng để mua thỏi son đó, mà tôi kì thực cũng mua hơn nghìn trang bị cho trò chơi của mình. Nếu như có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không mua trang bị nữa, sẽ mua quà cho cô ấy, chí ít như thế, lúc này, khi dùng thỏi son đó, cô ấy có thể nhớ đến tôi. Chỉ là, không có nếu như, cũng không thể quay ngược thời gian được nữa.

Trước đây, tôi luôn thích náo nhiệt, ngày lễ, cuối tuần, sinh nhật đều nghĩ đến việc cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, cho nên, vẫn luôn thích tụ tập đông người, luôn bỏ qua đề nghị chỉ hai người ở bên nhau của cô ấy, còn cảm thấy cô ấy chẳng ra sao hết. 

Cô ấy luôn nói muốn tới Thổ Nhĩ Kỳ, muốn ngồi khinh khí cầu ngắm bình minh trên thung lũng, muốn cho những con hải âu trên biển Á - Âu ăn, muốn chụp ảnh trong khách sạn hang động...Tôi luôn nói được được được, nhưng thực ra chẳng bao giờ đi. 

Sau này, tôi lén coi weibo, thấy cô ấy đi qua rất nhiều nơi. Thật tốt. Cô ấy vẫn là không nên nhớ đã từng có một người chỉ nói mà không làm như tôi.

Cuộc sống có quá nhiều chuyện, từ chuyện nhỏ nhặt trong công việc, áp lực của lãnh đạo đến lời cằn nhằn của mẹ cha, cho nên, tôi luôn hi vọng cô ấy có thể hiểu tôi, hỗ trợ tôi, không muốn cùng cô ấy nói ít hơn một câu, lui một bước. Khi cô ấy giận, khi cô ấy tủi thân, tôi vẫn cứ cùng cô ấy tranh cãi đúng sai cho bằng được. Hiện tại, nghĩ lại những chuyện đó dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi cảm thấy tôi đích thực là một tên chẳng ra gì. 

Hôm đó, cô ấy gói ghém hành lý dọn đi, tôi còn nổi giận, cho rằng cô ấy chắc hẳn lại như mấy lần trước, giận dỗi vài ba ngày rồi thôi. Thế nhưng, ngày đó không có nữa, không còn những lần cố tình nói lớn để gây sự chú ý với tôi, không còn âm thanh mệt mỏi cùng tôi tranh luận sai đúng, cũng không còn những lần nói cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi không muốn nghĩ tới, chỉ là như bao ngày hè bình thường khác, cô ấy mặc chiếc váy mà tôi vẫn từng quen thuộc, rời đi. 

Khi tôi ý thức được việc tôi đã triệt để mất cô ấy thì đã là ba tháng sau. Cô ấy xóa weixin của tôi, chặn weibo của tôi, xóa mọi thứ liên quan đến tôi trên mạng xã hội. Cô ấy không còn như trước, không viết mấy câu buồn bã sau chia tay, mà thay vào đó là những câu chuyện hàng ngày, những bữa tiệc và những bức ảnh chụp tự sướng, tin nhắn của tôi, cô ấy chưa từng hồi âm lại. Phải mất một thời gian dài, tôi mới thực sự tin rằng tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy. 

Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc, cô ấy từ khi nào đã quyết định rời xa tôi?

Có lẽ là năm tháng trước, cô ấy bảo tôi xuống lầu đón, nhưng tôi còn đang bận chơi game nên không đi. Sau đó, cô ấy hình như không còn bảo tôi đi đón cô ấy nữa. 

Có lẽ là bốn tháng trước, cô ấy nói muốn ra một cửa tiệm để ăn, tôi từ chối, viện lý do quá xa nên không đi, cô ấy sau đó hình như cũng không rủ tôi ra ngoài nữa. 

Có lẽ là ba tháng trước, cô ấy phát hiện tin nhắn của một em gái khóa dưới gửi cho tôi , trước đây cô ấy luôn nói học muội nên tránh, mỗi lần cô gái đó gửi tin nhắn tới đều tức giận, chỉ là lần đó, cô ấy chẳng nói gì.

Tôi bây giờ đã hiểu rồi. 

Điều cô ấy muốn không phải là ăn một chiếc bánh, mà là tôi có thể vì cô ấy mà bỏ ra tâm ý thế nào. 

Thứ cô ấy muốn không phải là một thỏi son, mà là tôi có thể vì cô ấy mà tạo ra bất ngờ vui vẻ. 

Điều cô ấy g..hét không phải là em gái khóa dưới, mà là việc tôi đã không vì cô ấy mà bỏ đi những mối quan hệ không liên quan. 

Tôi hiện giờ thực sự hiểu rõ rồi, chỉ là cô ấy không quay lại, cô ấy đã có người khác.
Read »

Friday, June 3, 2022

ĐỪNG NGHE ĐÀN ÔNG NÓI NHỮNG LỜI NÀY.

Posted By: KPB - June 03, 2022


1. Anh thủ thỉ vào tai cô: “Từ ngày lấy em, anh đã cai được rượu, bỏ được thuốc, bỏ được cờ bạc, không đi hát karaoke, cũng chẳng thèm lên bar đàn đúm với bạn bè”.
- Cô mỉm cười hạnh phúc, nghĩ: “Tình yêu của mình đúng là có sức cảm hóa diệu kỳ, nó kéo anh thoát xa khỏi những thói hư tật xấu và hướng anh về cái lương, cái thiện”. 
- Còn anh thì nghĩ: “Lương của anh em thu sạch, trong túi không có đồng nào thì đánh bạc, uống rượu, hút thuốc làm sao? Karaoke cũng không ai người ta cho hát chịu. Rồi đi bar với bạn bè cũng vậy: một vài buổi thì chúng nó còn bao, chứ cả tháng mà chúng vẫn bao thì họa chăng là chúng nó bị đao”.

2. Họng cô bị đau còn tay thì bị khô da, nứt nẻ, đi khám và uống thuốc rất lâu mà không khỏi. Anh nắm tay cô ngậm ngùi: “Là lỗi của anh, vì anh mà em phải chịu khổ như vậy”.
- Cô nghĩ: “Ừ, anh hiểu được sự hi sinh của em dành cho anh vậy là em thấy ấm lòng rồi”. 
- Còn anh nghĩ: “Suốt ngày quát tháo, gào thét chồng thì sao chả đau họng; bát đĩa chồng rửa, quần áo chồng giặt, vo gạo, rửa rau, cơm nước chồng làm hết, tay vợ có mấy khi được nhúng nước đâu mà chả bị khô da”.

3. Anh và cô đi chơi công viên, cô bảo: “Ước gì chúng mình trở lại thuở mười tám đôi mươi giống đôi trai gái kia, để lại được yêu si mê cuồng dại như những ngày đầu ta hò hẹn”. Còn anh thì chỉ vào ông lão và bà lão đang ngồi ghế đá bóp vai cho nhau, bảo: “Anh lại ước chúng ta giống như họ”.
- Cô gục vào vai anh, tủm tỉm cười hạnh phúc, nghĩ: “Cũng phải, được gắn bó với nhau đến đầu bạc răng long, ai mà chả muốn”. 
- Còn anh nghĩ: “Già rồi, tai anh sẽ điếc, đỡ phải nghe em rầy la, mắng nhiếc; già rồi giọng em cũng sẽ yếu, không quát tháo được nhiều; già rồi chân cũng mỏi, gối cũng chùn, em đỡ đi lượn lờ shopping mua sắm lung tung”.

4. Cô hỏi: “Sau khi yêu em, anh thấy cuộc đời có gì đổi khác không?”. Anh bảo: “Khác nhiều chứ: cuộc đời như là mơ vậy!”.
- Cô lại cười, gục vào vai anh mãn nguyện. 
- Còn anh nghĩ: “Không những là mơ, mà còn là mơ xanh chùa Hương, nên chua và chát quá!”.
5. Cô hỏi: “Nếu so sánh em với một loài hoa, anh sẽ nghĩ đến hoa gì?”, anh bảo: “Hoa sữa!”.
- Cô hài lòng, cho là anh nói đúng, vì nhiều người vẫn khen cô là ngọt ngào, lãng mạn như những con gió mùa thu nồng nàn hương hoa sữa. 
- Còn anh, anh nghĩ đến cái cây hoa sữa to bự chảng ở cơ quan anh, cái cành nó nở choe choét hoa, chọc thẳng vào cửa sổ phòng làm việc của anh, xả ra thứ mùi khắm khắm như hôi nách, khiến anh dù đã đeo khẩu trang mà vẫn cảm thấy nhức đầu, chóng mặt, và anh đang xin cấp trên cho chặt…

6. Cô giảm béo, ăn toàn rau, và bắt anh ăn theo, anh nói thèm ăn thịt, cô bảo: “Ăn thịt nhiều là sát sinh, lúc chết sẽ phải xuống địa ngục, không được lên thiên đàng”. Anh cười, giọng dịu dàng: “Được sống cùng em trọn một đời rồi thì thiên đường hay địa ngục với anh không còn nghĩa lý gì cả”.
Cô nghe mà hả lòng hả dạ, rồi nghĩ: “Đàn ông lạ nhỉ, khi đã có được thứ mà họ trân quý nhất trên đời rồi, thì những thứ khác nghiễm nhiên trở thành vô nghĩa lý”. Còn anh nghĩ: “Cả cuộc đời ở bên em anh còn chịu đựng được, thì chả còn chỗ nào có thể làm anh kinh sợ, dù cho đó là địa ngục!”.

Dzọt Lẹ
Read »

Thursday, June 2, 2022

TẠI SAO NGƯỜI ẤY KHÔNG TRÂN TRỌNG BẠN?

Posted By: KPB - June 02, 2022



Bởi vì lúc nào bạn cũng dành sự ưu tiên tuyệt đối cho người ta.

Đừng quá dễ dãi với người mình yêu, cũng đừng nghĩ rằng cứ chân thành sẽ được trân trọng. Sự chân thành của bạn đôi lúc sẽ khiến người ta cho rằng đó là điều hiển nhiên người ta nhận được, nên người ta chẳng quan tâm bạn tổn thương hay buồn bã như thế nào.

Và bạn biết không? Khi sự quan tâm đó không còn nữa, người ta lại cho rằng bạn thay đổi, bạn không tốt. Nhưng người ta mãi mãi không nhận ra rằng chính sự vô tâm của họ đã khiến bạn thay đổi. Lúc đó, không phải là bạn không tốt, chỉ là không tốt với họ nữa mà thôi.

Vậy nên, hãy dành thời gian cho đúng người, đúng việc. Chúng ta sinh ra là để được trân trọng và yêu thương. Chứ không phải để chịu đựng sự vô tâm và sự thương tổn...
Read »

Wednesday, June 1, 2022

Càng lớn, chúng ta càng lười yêu đương...

Posted By: KPB - June 01, 2022


Chúng ta đều đã qua độ tuổi luôn theo đuổi thứ tình yêu lãng mạn. Cũng đã chán nghĩ đến chuyện yêu đương. Trải qua một vài mối tình, yêu thương ai, chia tay ai đều đã trở thành những câu chuyện cũ kỹ chán ngấy.

Không phải chán ghét yêu đương mà là lười nghĩ đến. Tôi lười phải bắt đầu một mối quan hệ với người khác, bắt đầu nói những câu từ tán tỉnh nhau, hỏi thăm nhau và rồi tiến đến hẹn hò, làm người yêu. Cả một quá trình như thế, tôi đã không còn đủ sức và cũng chẳng hứng thú nữa.

Có thể thỉnh thoảng, tôi sẽ tưởng tượng đến việc mình có người yêu, thì nó sẽ như thế nào, sẽ ra sao. Nhưng tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng, tôi chẳng mong nó sẽ xảy ra.

Sự thờ ơ này, là bởi vì độ tuổi của tôi không còn cho phép bản thân mình rong chơi nữa. Không còn có thể lựa chọn một người bằng tuổi để yêu, không thể chờ họ trong tương lai lại càng không thể dạy một ai đó cách trưởng thành. Bởi tôi còn rất nhiều thứ phải lo toan ở ngoài kia.

Thứ tôi mong cầu là một công việc ổn định, khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, cuộc sống thoải mái, tự nhiên cũng sẽ hạnh phúc mà không cần phải có tình yêu.
Có phải không?

Chỉ cần bản thân ưu tú, tự nhiên cũng sẽ gặp được một người ưu tú như vậy, đến lúc ấy, tôi không biết bản thân mình liệu có chấp nhận không? Thế nhưng hiện tại, tôi không muốn yêu đương nữa.

Không muốn ra sức bắt đầu dĩ nhiên cũng chẳng cần nghĩ cách kết thúc. Càng lớn, chúng ta càng khó để yêu một người. Không phải là họ không đủ tốt, hay bản thân yêu cầu quá cao, mà là vì lười phải bắt đầu một mối quan hệ, lười cả quan tâm và quan trọng nhất là không muốn bản thân lại chịu tổn thương hay làm tổn thương họ.

Thứ chúng ta cần nhất hiện tại là cuộc sống như mong muốn, là hạnh phúc luôn kiếm tìm.

Bởi trưởng thành rồi, để tin tưởng một ai đó cũng sẽ không còn dễ dàng như ngày còn bé!
Read »

Phần lớn thời gian mình từng đinh ninh rằng mình vẫn rất ổn với sự một mình

Posted By: KPB - June 01, 2022

Mình có nhiều thì giờ hơn cho gia đình, cho bản thân. Quỹ thời gian để làm những việc mình thích thì vô tận. Ngày nào tâm tình hơi miên man thì nghe lại mấy bản tình ca cũ, ngày mưa thì trùm chăn đọc nốt mấy quyển sách còn dang dở, muốn có thêm trải nghiệm và cảm xúc thì lục lại list phim đã note mà xem.

Không sợ nhịp sống thường ngày bị khuấy đảo hay cảm xúc phụ thuộc vào một ai nhiều quá. Mà những đứa nhạy cảm và thích yên ổn như mình thì cực kì sợ điều này. Vậy nên mỗi lần yêu đương vào lại thấy lòng lắm bất an ghê gớm. Và thỉnh thoảng tình ái với mình như một trò chơi tàu lượn của cảm xúc vậy. Mình thì chẳng ưa mấy trò cảm giác mạnh cho lắm. Hơn nữa là khi nó cứ lên xuống trồi sụt bất thường.

Vậy mà... Mấy lúc lòng chẳng được vui, lúc tâm tình xao động, hay khi cuộc đời lại được dịp cho mình vài vố hòng giúp mình tỉnh táo trở lại, đáp đất và thôi mơ mộng, mình bắt đầu 'hiện nguyên hình', trở về là một đứa trẻ yếu mềm, chẳng còn tấm khiên giáp nào bao bọc, cũng không còn đủ sức để vờ rằng vẫn còn ổn lắm.

Và với bản tính kì quặc của mình... Mỗi lần gặp trục trặc nào đó, mình sẽ muốn biến mất và ngắt kết nối với mọi thứ. Mình sẽ tạm thời vô hiệu hóa fb và chỉ mở lại khi tình trạng đã khá hơn. Thiệt ngộ đời khi mỗi lần buồn rầu là lại muốn đi trốn loài người.

Mà thật tâm cũng chẳng muốn trốn ai. Chỉ là ngoài kia hơi xô bồ. Mà những lúc thế này lại thấy mình yếu ớt quá thể, nên chỉ muốn chui rúc vào một chỗ nào đó êm thân, tự ôm ấp và xoa dịu mình trước đã.

Rồi tự dưng lại sợ, lại thèm có ai đó bên mình khủng khiếp. Sợ nếu chẳng còn sợi dây nào liên kết biết đâu mình sẽ mất liên lạc với loài người, mất luôn kết nối với thế giới và chẳng còn có thể quay đầu trở lại là mình được nữa. Ví như có ai đó ở bên, chẳng cần là người yêu hay người tình, chỉ đơn giản là một người lắng nghe không phán xét, có khi họ sẽ trở thành mối nối giữ mình lại với cuộc đời, với con người, giữ mình đi đúng đường, thôi chệch hướng.

Vì mình biết mình còn nhiều tha thiết lắm. Chỉ là thỉnh thoảng mớ cảm xúc tiêu cực trong mình nhiều quá khiến mình thôi muốn dịu dàng, khiến mình muốn trở nên bất cần để tránh phải tổn thương thêm.

Thật mong là dẫu có một mình đi qua vài bận tâm tình trồi sụt nữa, dẫu có là bật nhạc max volume, khóc lóc quằn quại hay chọn trút năng lượng tiêu cực vào việc gì, vẫn chỉ mong có thể giữ bản thân nghĩ và đi đúng hướng.
Read »

Monday, May 30, 2022

CHIỀU TAN

Posted By: KPB - May 30, 2022
Tranh Sưu Tầm



Hạ thương qua triền núi
Mái nhà nhỏ xinh xinh
Hàng cây xì xào hát
Bản tình ca chúng mình.

Nắng chiều chênh chếch đổ
Ao hồ nước nhẹ vơi
Xa hàng ngàn cây số
Có còn nhớ em ơi.

Ngày xưa đôi ta đó
Mãi nguyện thề bên nhau
Sao chiều tà nắng hạ
Tình yêu chóng phai màu.

Em giờ vui phố thị
Phồn hoa lắm kẻ qua
Còn nhớ đêm mộng mị
Nguyện yêu thương trọn đời.

Thôi chuyện xưa người cũ
Ai cũng đã quên rồi
Còn nặng tình chi nữa
Dậy mà đi tôi ơi

              Trúc Đan.
Read »

HÔM NAY TỰ NHẮC MÌNH

Posted By: KPB - May 30, 2022

Thế giới càng đảo điên, mình càng phải tĩnh lặng. Trái tim nóng nhưng cái đầu phải lạnh băng. Giàu cảm xúc nhưng đừng để cảm xúc chi phối, dẫn dắt. Luôn luôn cố gắng thiết lập một trạng thái cân bằng, trong khả năng cho phép. 

Vì sao? 

Vì người đời phần đông sống bằng lý trí, mình đặt trái tim lên vị trí ưu tiên, đồng nghĩa với tự nhận phần thiệt về mình. Mình không muốn hơn thiệt với ai, nhưng cũng không thể phó mặc bản thân, bằng lòng với mọi sự chà đạp. Thấu hiểu bản chất của xã hội thì mới có thể bảo vệ chính mình. Bảo vệ chính mình trước, rồi sau mới bảo vệ được những giá trị mình tin tưởng. Lúc nào cần lý trí thì hãy cứ lý trí. Người ta nói mình chai sạn vô tình. Không sao! Cảm xúc trong lòng mình, tự mình hiểu là được! 

Thiên hạ nuôi mình được mấy ngày? Không cần thiết phải tốn công, phí sức giải thích với thiên hạ.
Read »

Hy vọng chúng ta rồi sẽ ổn hơn

Posted By: KPB - May 30, 2022



Mong rằng những ngày tháng ít ỏi của tuổi trẻ không bị hoang phí, có thể tìm ra một hướng đi cho bản thân, để sau này có một công việc khiến mình vui vẻ từ 6h sáng đến 7h tối, vậy là đủ rồi.

Bây giờ phải biết trân trọng những đồng tiền kiếm ra, có thể chưa nhiều nhưng là mồ hôi và công sức, sẽ cố gắng làm được nhiều hơn thế.

Chuyện gia đình nhất định phải đặt lên hàng đầu, có thể báo hiếu thì nhất định không để bố mẹ vất vả hơn. Mai kia lúc mệt mỏi quá, vẫn có nơi bình yên để trở về.

Chuyện tình cảm đừng để phải bi lụy, cô đơn cũng được, bên cạnh nhau cũng được, phải học cách buông bỏ. Người tốt thì trân trọng, kẻ xấu thì rời xa, bản thân mình còn chưa biết tự yêu thương thì đừng mong chờ người khác.

Cuộc sống có thể còn nhiều ngã rẽ nữa, lấy đi nhiều nụ cười và nước mắt, chỉ mong bản thân đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường. Không sao mà, còn trẻ, mình còn chịu đựng được.

Chúng ta rồi sẽ bình yên thôi ❤️
Read »

Sunday, May 29, 2022

ĐỪNG QUÁ HIỀN LÀNH, ĐỪNG QUÁ RỘNG LƯỢNG, CŨNG ĐỪNG QUÁ DỐC SỨC LÀM HẾT MỌI CHUYỆN.

Posted By: KPB - May 29, 2022

Đừng quá hiền lành, đừng quá rộng lượng, cũng đừng quá dốc sức làm hết mọi chuyện.
Vì lâu dần, người ta sẽ cảm thấy, tất cả những gì bạn làm đều là điều bạn nên làm.

Cho dù có một ngày bạn không chống đỡ nổi nữa, bạn khóc bạn mệt cũng chẳng ai quan tâm đến bạn đâu.

Bởi vì trong mắt họ, mọi thứ đều là do bạn tự nguyện.

Đôi khi nên ích kỷ một chút, đừng có chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, nếu không người ta sẽ luôn nghĩ rằng tất cả những gì bạn làm đều là điều đương nhiên.
Read »

Có người đã từng hỏi tôi, nếu như được quay lại với người cũ, liệu bạn có chấp nhận hay không?

Posted By: KPB - May 29, 2022


Lúc ấy, tôi chỉ biết mường tượng đến cái viễn cảnh mà con người ta đang cố cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh mà mình vừa làm vỡ. Và rồi cố dùng mọi cách để đính những mãnh vỡ đó lại sao cho vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Kết cục thì có lẽ ai cũng biết, cái việc đầu tiên mà chúng ta bắt buộc phải chấp nhận đó chính là những vết cắt đầy máu nơi lòng bàn tay. Và việc thứ hai chính là định hình sẵn được những thất vọng kế tiếp nếu như có lỡ vụn vỡ hay không thể hàn gắn như mong đợi.
Sẽ có người cho rằng tại sao khi đã chấp nhận quay lại và kết nối với một nửa đã từng mà phải suy nghĩ rồi đắn đo đến như vậy.
Thật ra thì không phải là không tin tưởng, nếu không đã không chấp nhận quay lại..
Mà chỉ đơn giản là khi một trái tim đã từng bị tổn thương thì nó sẽ thu hẹp khoảng cách và dè chừng với những thứ được gọi là niềm tin và hơn bao giờ hết vẫn là những thứ đã có đôi lần làm cho nó phải thổn thức, sụp đổ..rồi chao nghiêng.
Nhưng suy cho cùng việc cố gắng chắp vá một thứ cảm xúc tạm bợ hay đã từng trầy trụa vì một vài đôi ba lần cãi vã, chia ly..thì kết cục của nó chưa bao giờ là êm đẹp cả. Cái sự hy hữu mà con người ta thường đưa ra trong việc quay lại với người yêu cũ, xem ra đó cũng chỉ là sự ngụy biện cho sự cố chấp của những người yêu cái quá khứ nhiều hơn là yêu con người ở thực tại.
Và khi chúng ta cô đơn, chúng ta thường nghĩ về những điều đã qua, theo một lẽ dĩ nhiên nào đó thì tình cũ là thứ dễ bấu víu vào nhất khi bất giác một ngày xảy ra những lần cô đơn như vậy.
Thiết nghĩ, chúng ta nên chấp niệm cho một hồi ức đẹp đẽ, thay vì chọn cách dày vò cái quá khứ khổ đau.
Vì ai rồi cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, nếu đã không thể đi được cùng nhau đến cuối đời, thì hãy mỉm cười chúc nhau hạnh phúc đến cuối đời cùng một nửa còn lại..!
Read »

Lỡ một cuộc hôn nhân, em tôi đã chẳng còn tin vào tình yêu đời thực, có chăng cũng chỉ hy vọng một người vừa đủ cảm tình để có thể dìu dắt tay nhau đi qua những năm tháng bình đạm của cuộc đời, thế là trọn vẹn.

Posted By: KPB - May 29, 2022


Tôi nhìn em vò nát những trang giấy lật dở tồn tại vết mực nhem nhuốc..

Em nói em đã viết nó vào những giai đoạn bi kịch nhất cuộc đời mình, em bước vào hôn nhân như bước vào cánh cửa địa ngục, em cứ nghĩ rằng mái ấm sẽ là thứ khiến cho em thay đổi được cuộc sống hiện tại, nhưng không, ông trời đã chẳng ban cho em ý nguyện, mà còn đẩy em vào hố sâu của ngờ vực.

Em lấy một người chồng như chuốc về cho mình những gánh nặng ưu phiền, em lau nhẹ hai bên hàng mi đang chực chờ ngấn lệ..

Em khóc, chẳng biết được em đã khóc bao nhiêu lần trong căn phòng tưởng chừng êm ấm đó, nhưng nghịch thay, ánh đèn chẳng còn rực sáng, bốn bức tường phủ tối vây quanh..em cầm trên tay cuốn allbum ảnh cưới, em cười lịm sau những đớn đau dùng dằn.

Khắc khổ, đời người đến cuối chỉ hy vọng lấy được một người mình yêu và xây đắp lên một cuộc tình trọn vẹn, nhưng có lẽ đối với em điều đó quá xa xỉ, em quay mặt đi rồi châm lên điếu thuốc, em chẳng tha thiết gì một tình yêu, nếu được, em chỉ xin cho mình một sự bình yên, bình yên để đôi bàn tay chẳng còn run rẩy, bình yên để đêm về chẳng còn lo sợ nỗi đau sẽ chồng chéo lên nhau chằn chịt.

Trái tim em khô cằn quá đỗi, tôi đứng cạnh bên, một nửa muốn ôm em vào lòng để xoa dịu đi những vết thương mà em đang gồng mình gánh chịu, một nửa còn lại tôi e sợ em sẽ chẳng còn niềm tin vào bất cứ điều gì.

Em hỏi tôi, liệu em có còn nhận được hạnh phúc??

Tôi chẳng biết nói như thế nào cho thoả đáng, chỉ biết là: 

Đời người chẳng ai có thể định hình được cho mình một cuộc đời vẹn ý, cũng chẳng có ai biết được mình sẽ phải đi qua bao nhiêu đỗ vỡ thì mới có thể chạm được hạnh phúc, bình yên.

Em nhìn tôi, đôi mắt như tuyệt vọng..

Có chăng em nên thôi ý định đi tìm hạnh phúc, đôi chân trần đã chẳng còn trụ nỗi giữa cuộc đời trầm luân. Thanh xuân đời người như một thoáng mơ hồ, chẳng khác nào đoá hồng dại rực cháy trong khúc giao mùa, đi được một đoạn, hoa tàn, tình cạn, vụn vỡ rồi chia li.

Tôi thở dài ngán ngẫm..

Này cô gái, em biết không..

Con người ta một khi đã ngụp lặn trong bể buồn của tình ái, vượt qua rào chắn của nỗi đau, khi ấy họ đã chẳng còn lo sợ nữa những đau thương vụn vặt, bởi lẽ có thêm, cũng chỉ là thêm một nỗi đau lưng chừng.

Em bước qua một cánh cửa, nhưng chẳng may không được thành toàn..vậy thì tôi hy vọng em sẽ có đủ dũng khí để đóng sập cánh cửa đó lại, bạo dạn mở ra cho mình một khung trời mới, tô vẽ bức tranh bằng những ố hoen mà em đã nếm được từ cuộc đời.

Vì nhân sinh cơ bản là những lần gặp gỡ và chia xa, khi một bàn tay này buông ra, ắt sẽ có một bàn tay khác nắm lấy. " TIN TÔI ĐI, HÃY CỨ SỐNG THẬT BẢN LĨNH, RỒI EM SẼ ĐƯỢC BÌNH AN. "

Chẳng mấy ai sống mãi một kiếp điêu linh em à..

Nhắm mắt lại, thôi nghĩ về chuyện đã xa..

Đời phong ba, hãy vươn mình thật kiêu hãnh..

Dẫm chông gai, thôi khóc lại một cuộc tình..!!
Read »

Thứ ánh sáng cuối ngày chợt nhợt nhạt như một cuộc tình đã chết ngày hôm qua, tôi lang thang trên chính đôi bàn chân chẳng còn sức lực của mình.

Posted By: KPB - May 29, 2022


Hôm nay, tôi chẳng nói được với ai một câu tử tế, không khí xung quanh dần trở nên ảm đạm và đặc quánh, tôi thật sự không chịu nổi cái cảm xúc điên rồ của mình lúc này thêm nữa.
Cảm giác vẫn ở đây, vẫn chốn cũ, vẫn khuôn viên vắng bóng người lã lướt, vẫn con hẽm, vẫn một dáng người mảnh khảnh lượn lờ chốn cũ tưởng chừng như đã chết tự bao giờ hôm nay sống lại rõ mồn một.
Vẫn điếu thuốc, vẫn tách cafe, vẫn góc quán quen ngồi trầm ngâm về những điều đã cũ, tôi hoài niệm cái ngày hôm qua trong sự mỏng manh của làn khói, và rồi tôi không chịu được cái sự quấy rầy của khói thuốc càng làm cho sóng mũi tôi thêm cay sè.
Tôi thổi bay nó, như thổi bay cái hoài niệm, và tuyệt nhiên nó vẫn bám víu lại tấm thân hao gầy này một mùi quái dị, chẳng ai có thể chịu nổi cái mùi này.
Nó giống như hoài niệm, rất đẹp, hoặc cũng có thể rất tệ, nó đi rồi, nhưng vẫn mãi làm cho con người ta đau đáu như thế suốt hoài năm tháng, tôi cũng chẳng hiểu nổi điều gì lại thành ra như thế này, tệ thật.
Hôm nay..
Em nghĩ sao về tâm hồn đã khuyết đi một nữa?
Em bỏ đi và gom hết những dư vị của thành phố mà chẳng thèm bận tâm gì tới tôi.
Trả lại đây, trả lại sài gòn những tháng ngày chộn rộn thường nhật.
Trả lại đây, trả lại sài gòn những cơn mưa tầm tả sớm chiều lạnh căm.
Và trả lại đây, trả lại sài gòn vẫn còn đâu đó những ấm áp của tia nắng ban mai.
Cớ sao người đi chẳng thèm đoái hoài, sài gòn còn lại gì ngoài tôi và những lần hanh hao đến não lòng như thế.
Tôi hận em, vì cái cách em bỏ rơi tôi như vứt lại một món đồ cũ kĩ của chính mình mà sài gòn chẳng ai thèm ngó ngàng tới.
Tôi hận em..
Vì tôi chẳng đủ bao dung như em thường nghĩ, tôi không đủ sức lực để rũ bỏ mọi thứ để nhìn về tương lai, tôi không đủ niềm nở để có thể tiến bước và trao thêm cho ai một chút tình thương nào nữa, mặc dù đáy tim sự cuồng nhiệt đã cạn tự bao giờ.
Tôi hận em..
Vì đã bước qua cánh cửa mà chẳng buồn nắm lấy tay tôi, em đi cho đến khi dáng người đã khuất, em đi và khóa chặt cánh cửa làm tim tôi cứ thổn thức như thế từng hồi.
Tôi hận em, và rồi tôi chẳng còn hận được em nữa..
Bấy lâu nay lòng tôi bình lặng vì sự bất lực tìm kiếm chứ không phải vì bản thân tàn tạ hết yêu thương.
Hóa ra chính tôi cũng chẳng đủ mạnh mẽ như tôi thường nghĩ, tôi chẳng đủ can đảm để đón nhận lấy những bi thương, chẳng đủ lãng quên để có thể phớt lờ những trận mưa hì hục, và cũng chẳng đủ lạnh lẽo để có thể dửng dưng như thế mà bước đi.
Tôi chán ngấy cái việc sài gòn cứ chào đón tôi mỗi ngày như thế, nó mỉm cười, rồi nó khóc lóc, nó hân hoan, rồi nó tuyệt vọng, để lại tâm lòng là hàng ngàn nỗi sầu bi ai.
Sài gòn, như một con dao hai lưỡi làm cho tôi nguôi ngoai về những lần nhớ, lưỡi còn lại thì cứ thế cứa xát vào vết thương đã bị thuần hóa lâu ngày.
Tôi nhớ em, tôi chẳng buồn khóc nữa, nước mắt sau cùng cũng dội ngược vào trong.
Tôi thương em, nhưng rồi tôi cũng chẳng buồn thương nữa, bởi sau cùng nổi niềm này có ai đảm nhận lấy nó ngoài tôi..!
Read »

Friday, May 27, 2022

CHIỀU MỘT MÌNH QUA PHỐ - Phong Nguyễn

Posted By: KPB - May 27, 2022

Anh lại tìm về con phố cũ ngày xưa
Một chiều cuối thu đong đầy bao nổi nhớ
Mấy mùa đi qua là mấy mùa cách trở 
Phố thì vẫn đông mà thiếu bước em về.

Đã rất lâu rồi anh không hát em nghe
Những bài tình ca hai đứa từng yêu  thích 
Và có những ngày ngoài trời mưa rả rích 
Mình ngồi bên nhau nghe mấy câu chuyện buồn.

Em có biết không mỗi khi chiều dần buông   
Anh thấy cô đơn nhớ một thời nông nổi 
Cái thuở mình yêu hết giận rồi lại dỗi 
Vậy mà vắng xa lại nhớ một nụ cười.

Không biết nơi em mỗi lần có mưa rơi  
Có nhớ con đường giờ tan ca vội vã 
Anh chở em về dưới cơn mưa tầm tã
Chiếc ô tròn xoe che ướt hai mái đầu.

Rồi mình chia tay cũng vào mùa mưa ngâu 
Hai đứa nhìn nhau và lặng im không nói  
Ta cố mạnh mẽ dẫu lòng đang yếu đuối 
Nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi hoài.

Để rồi từ đó anh không về nơi đây 
Sợ vết thương lòng làm mình đau trở lại  
Phố cũ hàng cây một thời ta khờ dại 
Anh sợ nhớ em khi qua phố một mình.

Read »

CẢM ƠN

Posted By: KPB - May 27, 2022


Cảm ơn người vì đã đến bên tôi,
Để tôi thấy mình không còn đơn độc.
Có bờ vai để dựa vào mà khóc,
Bỗng thấy muộn phiền khó nhọc tan đi.

Cảm ơn người vì đã gắng kiên trì
Ngồi lặng im gỡ buồn trong đôi mắt,
Để tôi ngắm đời bằng ánh nhìn trong vắt
Và nụ cười trên khuôn mặt giãn ra.

Cảm ơn người vì những tháng năm qua
Cho tôi thấy sự chân thành tồn tại.
Ước được thảnh thơi bên người mãi mãi,
Không nhạt dần và cũng chẳng đậm sâu...

Dẫu biết rằng năm tháng sẽ trôi mau,
Tôi không muốn bắt đầu, rồi kết thúc.
Người không ở bên tôi trong mọi lúc,
Nhưng chớ lặng im khi tôi muốn kiếm tìm.

Hãy cứ âm thầm ở đâu đó, trong tim
Đừng gọi tên để rồi quên đi mất.
Hãy cứ trao nhau tấm lòng chân thật,
Có người ở bên, tôi đã thấy ấm lòng.

Đừng nhất định là gì đó, được không?
Read »

Cuộc đời một gã đàn ông, nhất định phải có sự nghiệp

Posted By: KPB - May 27, 2022

 Sự nghiệp có thể bình thường, có thể to lớn, hoặc có thể nhỏ bé. Điều quan trọng là có được người sẵn sàng đồng hành khi mình mệt mỏi, khi thăng trầm, chìm nổi. Nhưng nếu không có sự nghiệp thì sẽ rất khó để người phụ nữ an tâm dựa vào.

Không nên trách phụ nữ, hãy coi đó là một bài học thực tế để bản thân trưởng thành. Nên nhớ, có 10% phụ nữ kiên định ở bên khi người họ yêu còn khó nhọc, 10% phụ nữ không bao giờ chịu ở bên đàn ông khi vất vả, 80% phụ nữ còn lại, có,thể yêu nhưng vẫn chừa đường lui để dứt bỏ với bạn. Cho nên, trong 100 người đàn ông, chỉ có khoảng 10 người may mắn. Mà 10 người đó, có thành công và phát triển hay không thì còn chưa thể nào biết được.

Dạo này trên mạng xã hội lại hot lên một câu nói cũ lâu lắm rồi từng nói. Đàn ông sinh ra đã định sẵn không có bông hoa nào cả. Chỉ đến khi xuôi tay nhắm mắt, mới có được đóa hoa đầu tiên và cuối cùng. Đứng trước biển năm đó, có người cũng từng thấy sự bất lực. Hóa ra, tình yêu không phải chỉ có yêu thương là đủ, mà vẫn còn vật chất, thực tế, so sánh. Hóa ra, khi bạn từ một gã đàn ông tồi và trăng hoa thu mình trở thành một người hết lòng thì cũng chẳng có thể đảm bảo không bị người ta bỏ lại. Chân thành chỉ là điều mà mình lựa chọn, nhưng đối phương có nhiều lựa chọn tốt hơn.

Read »

Bài Thơ Chàng Trai Ấy

Posted By: KPB - May 27, 2022

Chàng trai ấy là người em đã chọn ở bên
Sau ký ức không êm đềm thuộc về anh xa mãi.
Chàng trai ấy sẽ là người sau cùng ở lại
Nắm tay em đi hết trọn đường đời.

Đó là một chàng trai tuyệt vời!
Người biết làm vơi những tổn thương của một thời quá khứ,
Người lặng lẽ ở bên và kiên trì cất giữ
Những hi vọng mong manh tưởng tắt lịm lâu rồi.

Chàng trai ấy chỉ giản dị vậy thôi,
Chẳng biết trao cho em những lời đường mật
Nhưng em cảm nhận một tình yêu chân thật
Giữa những xô bồ vụn vặt hay sóng gió lớn lao.

Anh là người bao cô gái ước ao,
Còn em tự hào là của riêng anh ấy.
Tình yêu em bây giờ chẳng nồng nàn bỏng cháy,
Nhưng da diết ngọt ngào bởi dư vị bao dung.

Chàng trai ấy yêu em yêu say đắm vô cùng
Người luôn âm thầm lo cho em từng bữa ăn, giấc ngủ
Em đã yêu anh thế nào cũng không đủ,
Nhưng anh ấy chỉ cần em không bỏ mà đi.

Và em thật chẳng mong muốn cao xa gì,
Chỉ cần một người thương em như vậy.
Em nguyện sẽ một lòng ở bên anh ấy,
Chẳng bao giờ để mất người tốt nhất thế gian.

Vì chàng trai ấy chẳng giống anh, một cơn gió đi hoang
Người chẳng bao giờ bằng lòng với những gì mình có được.
Em sẽ không vấn vương tình mà quay đầu cất bước
Anh là người đến trước, nhưng rốt cuộc, mãi là kẻ về sau...

Em sẽ chẳng bao giờ bỏ anh ấy đi đâu.
Read »

SAU CHIA TAY!

Posted By: KPB - May 27, 2022

Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với một vài người, bởi dẫu sao đối phương cũng là người ta trân quý nhất, chia tay người ta đau cũng là điều hiển nhiên thôi. 

Người yếu đuối thì cứ mãi bám víu quá khứ ấy để rồi từng ngày trôi qua chôn vùi cảm xúc mình, tự cứa thêm vài vết thương rồi gặm nhấm nỗi đau ấy. Bỏ mặc bản thân ra sao thì ra. 

Người đủ bản lĩnh thì bỏ lại tất cả phía sau lưng để bước tiếp con đường còn dang dở. Bởi họ biết những gì qua rồi thì không thể nào quay lại như lúc đầu được nữa. Thay vì chôn vùi bản thân vào quá khứ họ lao mình vào công việc, cố gắng hoàn thiện bản thân mình, muốn chứng tỏ cho người kia thấy họ sống tốt như thế nào, và một vài người suy nghĩ rằng “ để đối phương hối hận khi rời xa mình”.

Tôi đã từng có cái suy nghĩ ngây ngô như thế. Sau chia tay mối tình kia tôi lao mình vào công việc, trong tâm tưởng tôi không có gì khác ngoài công việc. Nhưng rồi tôi không vui mừng hả hê như mình nghĩ, tôi nhận ra bản thân mình cô độc bấy lâu này, tất cả chỉ một mình, ngay cả khi đi ăn tôi cũng chỉ có một mình. 

Không còn là vui mừng, cũng chẳng như mình từng nghĩ, mà là xót cho bản thân, là thương cho một mối tình đã từng. 

Thay đổi bản thân mình chỉ để nhận sự hối hận từ người trước, một suy nghĩ thật buồn cười từ một kẻ chưa trưởng thành. Tại sao chúng ta không nhìn về phía trước, nhìn về tương lai. Trang giấy đã viết đủ dòng thì nên gấp lại để sang trang mới. Có tô vẽ thì cũng chỉ làm cho trang ấy thêm hoen ố mà thôi. 

Ai cũng có quá khứ, cũng có những nỗi đau nhưng xin hãy để lại nó trong tiềm thức, hãy để nó được ngủ yên ở đấy, chúng ta sống ở thực tại này thôi. 

Bạn nhìn thấy không? Phía trước có một người đang nhìn về phía ta đấy.
Read »

Ads

Reach Us

Address

Contact Us

Copyright © KPB FIA ™

Blogger Templates By Templatezy & Copy Blogger Themes