Có bao giờ bạn thấy bản thân vô dụng vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống không? Tôi thì từng có đấy. Và điều đó rất bình thường thôi, bởi cuộc sống vốn không công bằng, và sẽ đến thời điểm chúng ta nhận thấy bản thân mình và những thứ chúng ta làm ra hoàn toàn không có giá trị. Tôi đã mất một khoản thời gian và trả giá khá nhiều cho cuộc sống của mình để nhận ra bài học "Chấp Nhận Bản Thân".
Vậy thiết nghĩ có phải chúng ta vẫn thường định vị giá trị bản thân mình theo cách nhìn của người khác chăng? Tôi thì không cho nó là sai, bởi có thể nó cũng là một tham chiếu để chúng ta nhìn nhận lại cái tôi của mình khi nó quá lớn. Nhưng điều này cũng sẽ khiến bạn rơi vào sự ảnh hưởng yếu tố tác động bên ngoài và không có lập trường cho chính bản thân mình. Bạn không nên vì ai đó yêu thích ly cà phê mà từ bỏ đi lý trà hoa hồng yêu thích, bạn không nên vì một người bỏ đi mà cảm thấy không ai cần đến mình.
“Trong quá trình học cách hiểu và chấp nhận toàn bộ con người mình, bao gồm cả ưu và khuyết điểm, sẽ rất có ích nếu ta nhớ rằng tất cả những nhân vật anh hùng mà mình yêu thích đều có một điểm chung, đó là họ đều không hoàn hảo. Sự hoàn hảo là một thứ phiến diện, phi thực tế và rất nhàm chán” tôi đọc được trong cuốn sách Vượt bẫy cảm xúc của tiến sĩ Susan David về cách đón nhận cảm xúc một cách linh hoạt và sáng suốt như "gãi trúng chỗ ngứa" của hầu hết chúng ta.
Đừng lo lắng về những gì người khác nghĩ, đừng tò mò hay thắc mắc cách nhìn của người khác về mình. Vì chúng ta đang sống một cuộc sống của chúng ta chứ không phải vì một ai khác. Hệ giá trị của bạn sẽ tương thích với hệ giá trị của những người phù hợp với bạn.
Ngoài ra bạn có để ý chúng ta cũng thường vô cớ đem giá trị bản thân mình ra để so sánh cùng một ai khác từ ngoại hình, học thức, tính cách, tư duy, điều kiện, tài sản… Chính điều này đã khiến chúng ta đang tự hạ thấp bản thân mình rồi đấy. Nó sẽ khiến chúng ta luôn cảm thấy đố kị với những người xung quanh mình, rơi vào tiêu cực một cách trầm trọng bởi luôn cho rằng mình thiếu hụt và không hoàn thiện.
Chúng ta nên hiểu rằng không có ai là hoản hảo cả, và sự hoàn hảo bạn có thể thấy ở người khác là không có thật! Bởi bạn chỉ thấy họ ở góc nhìn bên ngoài, bên trong sự hào nhoáng đó là những thứ bạn không thể thấy và cũng giống như bạn. Vậy hãy tự tin mình là một bản sắc duy nhất độc lập và tự tin với chính nó, ngay cả khi nếu bạn đang trong một hoàn cảnh và những thứ xung quanh đều bất như ý, thì hãy khiến những thứ giá trị bất như ý đó trở nên một phiên bản "tôi là tôi" để trở nên "như ý" theo cách của bạn.