Thế giới càng đảo điên, mình càng phải tĩnh lặng. Trái tim nóng nhưng cái đầu phải lạnh băng. Giàu cảm xúc nhưng đừng để cảm xúc chi phối, dẫn dắt. Luôn luôn cố gắng thiết lập một trạng thái cân bằng, trong khả năng cho phép.
Vì sao?
Vì người đời phần đông sống bằng lý trí, mình đặt trái tim lên vị trí ưu tiên, đồng nghĩa với tự nhận phần thiệt về mình. Mình không muốn hơn thiệt với ai, nhưng cũng không thể phó mặc bản thân, bằng lòng với mọi sự chà đạp. Thấu hiểu bản chất của xã hội thì mới có thể bảo vệ chính mình. Bảo vệ chính mình trước, rồi sau mới bảo vệ được những giá trị mình tin tưởng. Lúc nào cần lý trí thì hãy cứ lý trí. Người ta nói mình chai sạn vô tình. Không sao! Cảm xúc trong lòng mình, tự mình hiểu là được!
Thiên hạ nuôi mình được mấy ngày? Không cần thiết phải tốn công, phí sức giải thích với thiên hạ.