Người đời cứ tưởng đàn ông khi yêu thì lí trí và gai góc như xương rồng phơi thân giữa sa mạc, nhưng tiếc là đôi khi đàn ông cũng thật trẻ con và khờ dại. Họ cũng yêu say đắm, yêu chân thành, nhưng là đó sự chân-thành-theo-kiểu-đàn-ông. Họ chẳng hề giống phụ nữ, một khi đã thương là moi hết tim gan cho người ta xem. Còn đàn ông thì ngược lại, tuy là yêu đấy nhưng đôi khi chẳng nói thành lời. Họ cũng cần không gian của riêng mình, muốn tự giải quyết mọi thứ theo cái cách của bản thân.
Để rồi khi gặp trục trặc, mới vỡ lẽ hóa ra cách giải quyết ấy chỉ đúng về phía họ, chứ không đúng với đối phương. Cũng bởi phụ nữ cảm tính, còn đàn ông lý trí nên nhiều khi cách xử trí của đàn ông lại trở thành một nhát dao gây tổn thương cho phụ nữ.
Phụ nữ ít nhiều cho rằng mình là phái yếu, nên thường có xu hướng đặt những chờ mong lên người đàn ông của mình. Anh ấy phải giỏi hơn, anh ấy cần cao thượng hơn, anh ấy phải thế này, anh ấy phải thế kia... Và khi “anh ấy” không hành xử như bạn mong, phụ nữ sẽ cảm thấy thất vọng, chán nản, oán trách sao người đó mãi chẳng lớn khôn, sao cứ mãi hành xử như một đứa trẻ?
Trong “ Trưởng Thành” của thiền sư Osho có viết rất hay: “Sự trưởng thành tinh thần là chạm tới bầu trời nội tâm của bạn. Một khi đã vững vàng dưới bầu trời nội tâm của mình, bạn tìm thấy tổ ấm và có một sự trưởng thành rõ nét xuất hiện trong các hành động của bạn, trong cách hành xử của bạn. Khi đó, mọi việc bạn làm đều chứa đựng một nét duyên dáng trong đó. Khi đó, mọi việc bạn làm đều toát ra thi vị”
Những người đàn ông trưởng thành đều đôi lần trải qua vấp váp
Nhưng có một điều bạn nên nhớ: trưởng thành nhất thiết cần thời gian và cả những vấp ngã. Nếu cứ đi trên một con đường bằng, người ta sẽ vô tư tận hưởng mà không biết trân trọng những điều mình đang có. Chỉ tới khi gặp đường núi gập ghềnh, hay trong những ngày mưa gió khó khăn, người ta mới biết quý trọng những điều trước nay vẫn được thụ hưởng một cách đương nhiên như một bầu trời quang, như ánh nắng ấm áp, như con đường trải nhựa phẳng lì...
Với chuyện tình cảm cũng vậy, có khi phải trải qua chia ly, qua mất mát, thương mà không thể tới với nhau, yêu mà phải xa cách nghìn trùng, có tình mà phải chia phôi, bội bạc với người ta, hoặc bị người khác lừa dối... chúng ta mới biết trân trọng hơn người hiện tại đang nắm lấy tay mình.